Giới thiệu về tôi

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Trận địa thông tin


Đào Tuấn
Theo blog Đào Tuấn
Càng nhiều thông tin nhạy cảm, càng chỉ khiến báo chí mất nốt những trận địa thông tin cuối cùng
Thứ trưởng Đỗ Quý Doãn cho biết, trong năm 2012, Bộ Thông tin và truyền thông đã xử lý vi phạm 57 cơ quan báo chí, thu 6 thẻ nhà báo, đình bản 2 tờ báo điện tủ, 9 ấn phẩm tự đình bản chỉ trong năm 2012. Thứ trưởng Doãn nói đây là “Sự răn đe nghiêm khắc của cơ quan nhà nước đối với báo chí”. Ông không nói cụ thể, nhưng trong đó, có những trường hợp thông tin không chính xác.
Tuy nhiên, điều mà ông băn khoăn là: Tại sao chúng ta có 1 hệ thống hơn 700 tờ báo, 67 đài phát thanh truyền hình, hàng trăm trang tin, báo điện tử, hàng ngàn trang tin của các bộ ngành. Có tới 17 ngàn nhà báo, trong đó có nhiều cây bút có đủ khả năng làm lay động bạn đọc mà “Thông tin lưu truyền trong xã hội lại là thông tin từ blog cá nhân”.
3 ví dụ đã được Thứ trưởng Doãn nêu ra như là những bài học điển hình cho việc “mù tin” của báo chí.
Vụ bạo loạn ở Tây nguyên 10 năm trước. Báo chí không có thông tin trong suốt 10 ngày. Trong khi báo chí nước ngoài tha hồ tự tung tự tác. Và thứ tác động mà báo chí nước ngoài gây ra là tác động “định hình nhận thức” cho người nghe người xem. Sau này, theo ông Doãn “Có phản công mạnh đến cỡ nào cũng không xóa được định kiến”. Vụ thứ 2, là vụ nổ pháo hoa ở Mỹ Đình dịp đại lễ 1000 năm Thăng Long. Ngay từ 11h45 phút, những bức ảnh được chụp từ điện thoại đã được đăng trên báo. Nhưng sau đó, báo chí ngừng đưa tin, vội vàng bóc tin, gỡ ảnh. Phải đến 15h chiều chúng ta mới có phát ngôn chính thức. Và trong khoảng thời gian đó, báo chí nước ngoài và mạng internet đưa tin, thậm chí cả tin số người thương vong. Ví dụ thứ ba được Thứ trưởng Doãn đề cập thẳng vào các vụ “tập chung đông người, biểu tình”. “Báo chí không đề cập gì thì báo chí nước ngoài đưa, thậm chí có đài nước ngoài cập nhật 5 phút /lần”, họ “Dành quyền định hướng dư luận”- ông nói.
Báo chí mất “trận địa thông tin” vào tay truyền thông xã hội. Báo chí trong nước mất nốt “Quyền định hướng dư luận” trong tay báo chí nước ngoài. Với hiện tượng không phải là không phổ biến, nói như ông Doãn: “Lên tiếng một cách đồng loạt, im lặng một cách đồng loạt”, báo chí đang đánh mất niềm tin của bạn đọc. Và, với việc né tránh những thông tin nhạy cảm, với việc không được cung cấp thông tin đầy đủ kịp thời, báo chí đánh mất nốt thói quen tìm kiếm thông tin của bạn đọc, khi giờ đây, họ “lên mạng”, thay vì tìm đọc báo. Đây là những sự thật đau lòng.
Chính Thứ trưởng Bộ Thông tin và truyền thông cũng đã trả lời cho báo chí câu hỏi “Tại sao”: Theo ông, chính tình trạng cung cấp thông tin không kịp thời, né tránh cung cấp làm hạn chế báo chí. Khi báo chí không còn độc quyền thông tin, thiếu thông tin khi không được cung cấp kịp thời, chính là “nhường lại trận địa” cho truyền thông xã hội. Chẳng có gì khó lý giải, bởi với mạng internet, thông tin giờ đây không còn là độc quyền của báo chí. Chẳng có gì khó hiểu khi mọi người dân, nhiều khi chỉ với chiếc điện thoại trên tay, đều có thể là một “nhà báo”, một “tổng biên tập”.
Trước sự có mặt của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Trưởng Ban Tuyên giáo TƯ Đinh Thế Huynh và Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện nhân, Thứ trưởng Đỗ Quý Doãn kiến nghị “Cần cung cấp thông tin kịp thời, chính xác cho báo chí, dù đó là thông tin nhạy cảm”. Thậm chí Báo chí có quyền bình luận để định hướng dư luận xã hội”.
Thứ trưởng Doãn đã tuyệt đối đúng. Bởi vì càng nhiều thông tin nhạy cảm, càng chỉ khiến báo chí mất nốt những trận địa thông tin cuối cùng.

Nguồn : https://daotuanddk.wordpress.com/2013/01/10/tran-dia-thong-tin/

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Quyền của Chuột Bạch

Đào Tuấn

Theo blog Đào Tuấn
Trong khi thế giới phấn đấu cho quyền của con chuột bạch thì ở Việt Nam, 213 học sinh ở Nghệ An bị biến thành chuột bạch trong một đề án mang danh khoa học
Việc lấy máu của 213 học sinh, cũng là 213 trẻ vị thành niên tại 2 trường THCS Châu Tiến, Châu Hồng- Nghệ An “nhằm phục vụ cho đề tài, dự án khoa học – công nghệ của Trường ĐH Y khoa Vinh đã được tỉnh phê duyệt”. Đây là khẳng định mới nhất vụ việc mà báo chí thậm chí đã dùng từ “hút máu”.

TS Nguyễn Trọng Tài – Hiệu trưởng Trường ĐH Y khoa Vinh, được dẫn lời, đã công bố quyết định số 5697/QĐ của UBND tỉnh Nghệ An về phê duyệt danh mục 38 đề tài, dự án khoa học – công nghệ, trong đó có đề tài “Nghiên cứu đặc điểm dịch tễ bệnh Thalassemia và một số yếu tố liên quan ở trẻ em dân tộc Thái và Mông ở Nghệ An”.
“Chúng tôi đã làm đúng các bước theo quy định. Mỗi học sinh chỉ lấy 2ml tại tĩnh mạch cánh tay để xét nghiệm. Trước khi lấy mẫu máu, đoàn đã phát cho một học sinh hai hộp sữa tươi, trị giá 7.000 đồng/hộp”- vị tiến sĩ, đồng thời cũng là nhà giáo này nói. Ông chỉ thừa nhận có sai sót trong “công tác tuyên truyền” cho học sinh và phụ huynh biết ý nghĩa của việc lấy mẫu máu để thực hiện đề tài khoa học của trường.
Như vậy là đã rõ. Vụ việc «hút máu» là có thật. Và nó diễn ra bất chấp sự hoảng loạn của học sinh. Bất chấp sự phản đối của một số thầy cô giáo. Và diễn ra không hề có sự đồng ý của người giám hộ.
Nhưng chẳng nhẽ, việc chọc kim vào một học sinh, vào một đứa trẻ vị thành niên lại có thể được hợp thức, cho dù bằng một quyết định dấu đỏ?
Báo chí đã quên không hỏi, chẳng hạn với tư cách một người cha, TS Tài có đồng ý để một ai đó, nhân danh thí nghiệm chọc kim vào người con ông.
Chỉ vừa tháng 7, Paul McCarney, cựu thành viên ban nhạc huyền thoại The Beatles đã đăng đàn kêu gọi người tiêu dùng toàn cầu tẩy chay các loại mỹ phẩm đã qua thử nghiệm trên chuột bạch và thỏ- những sinh vật bị ép buộc, nhằm chấm dứt việc hành hạ những con vật vô tội. Ca sĩ huyền thoại nói : “Nhiều người không biết về mặt trái của việc “thử” các sản phẩm chăm sóc sắc đẹp lên động vật, nó gây ra cảm giác đau đớn tột và phải chịu đựng nhiều loại đau đớn khác nhau trong thời gian dài”. Và ông gọi đó là «những sản phẩm của cái ác».
Đối với con người, từ năm 1964, Hiệp hội y khoa thế giới đã ra tuyên bố chung, gọi là Tuyên bố Helsinki nêu ra nguyên tắc cơ bản cho bất cứ thí nghiệm nào trên người là «sự đồng ý tự nguyện». Thậm chí, dự nhất trí đó phải được tự do, không có áp lực chính trị, xã hội, kinh tế. Đặc biệt, đối với nghiên cứu trên trẻ em, người tâm thần không đủ năng lực buộc phải có sự đồng ý của người giám hộ hợp pháp hoặc người thân.
Nhắc lại, tờ Công an TP HCM, tờ báo đầu tiên đưa tin về vụ «hút máu» đã dẫn lời bà Lê Thị Loan (xóm 6, xã Châu Tiến) mẹ của Lê Thị Khánh Linh, học sinh lớp 6B Trường PTDT bán trú, THCS Hồng Tiến: “Con tôi kể, cô giáo bắt các em phải cho “bác sĩ” dùng xi lanh lấy máu, nếu em nào không cho phải nộp 50 ngàn đồng và hạ loại hạnh kiểm”.
Thưa TS Nguyễn Trọng Tài, liệu một nghiên cứu khoa học phục vụ con người lại có thể tiến hành trên cơ thể, trong sự sợ hãi của những đứa trẻ? Bất chấp việc tối thiểu là sự đồng ý của cha mẹ chúng?
Thưa các kiểu chính quyền và thầy cô giáo ở Châu Tiến, Châu Hồng, đến con chuột bạch giờ cũng đang được bảo vệ vì sự nhân đạo để thoát khỏi thân phận…chuột bạch. Để ít nhất cũng có quyền của chuột bạch.
Thưa các vị phụ huynh, các vị nghĩ sao khi bỗng một ngày nào đó, các tiến sĩ dưới danh nghĩa nghiên cứu khoa học, một cái quyết định dấu đỏ trong tay, và hai hộp sữa 7.000 đồng, đè nghiến con em chúng ta ra để hút máu?

Nguồn : http://daotuanddk.wordpress.com/2013/01/07/quyen-cua-chuot-bach/