tôi không sinh ra là một
nhà thơ
tôi là những mảnh vụn
từ những nhà thơ
đã chết
những mảnh vụn được tái chế
để thế giới này không lãng phí
những mảnh vụn đã nổ tung
theo cách đẹp nhất
nên một phần cơ thể tôi
đã mất tích
và tôi đang đi
tìm nó
như cái lá trên gió
nhảy múa trên bờ vực
giả vờ như không biết lạnh...
*****
một bài thơ nào đó, đâu đó...
trong đó, nó
diễn tả cả thế giới
như đâu đó, nơi đó
có, hàng triệu người
họ không đọc thơ mà họ xuống
đường, đâu đó, nơi đó
có, hay không có
tự do, và một bài thơ?
sáng nay
có một bài thơ, theo đó
nó, sướng điên lên, khi đuổi những con chữ
không phải trong bài thơ
mà trong một đạo luật
sự thật, vỡ mật
và một đôi giày chật
chạy mất
như ánh sáng
xua đuổi bóng tối
như bài thơ
xua đuổi con chữ
( Xin phép nhà thơ Lê Vĩnh Tài cho đăng ở đây )