
Trong cuốn sách Thiền là gì? của Krishnamurti có chia sẻ một câu chuyện như sau:
Krishnamurti dùng hình ảnh này để minh họa một sự thật đáng suy ngẫm: Chúng ta có thực sự thiền, hay chỉ đang đi theo một phương pháp và tự lừa dối chính mình? Người đàn ông trong câu chuyện đang cố tìm kiếm sự tĩnh lặng, nhưng chính nỗ lực ấy lại khiến ông mất đi sự tỉnh thức với thực tại, bỏ lỡ vẻ đẹp ngay trước mắt.
Bởi lẽ, thiền không phải là một hành động mang tính cưỡng ép. Bạn không thể cố gắng thiền, cũng như không thể ép mình đạt được một trạng thái nào đó. Khi còn có nỗ lực để đạt đến một kết quả, nghĩa là tâm vẫn chưa thực sự lặng yên. Krishnamurti nhấn mạnh rằng: “Thiền không phải là bị thu hút bởi một ý niệm hay hình tượng kỳ vĩ: Điều đó chỉ có thể giúp người ta yên tĩnh trong một khoảnh khắc, như đứa trẻ yên lặng chốc lát khi có một món đồ chơi thu hút nó. Nhưng ngay khi món đồ chơi không còn thú vị nữa thì tính hiếu động và nghịch ngợm của nó sẽ quay lại. Thiền không phải là mưu cầu một con đường vô hình dẫn đến thứ hạnh phúc trong tưởng tượng”.

Khi bạn ngồi thiền, bạn đang thực sự tỉnh thức, hay chỉ đang lặp lại một thói quen?
Liệu có điều gì xung quanh bạn mà bạn đã vô tình bỏ lỡ?
