Ngày ấy vầng trăng chưa đuối mộng,
Em vừa thả tóc xuống vai hao.
Tôi ngông nghênh tập làm thi sĩ,
Nhìn đời bằng ánh mắt chiêm bao.
.
Nên tôi ghé lòng em bằng huyễn mộng,
Bằng nghênh ngang điệu bộ một thiên tài.
Bằng ngôn ngữ từ trên trời rơi xuống,
Em dại khờ nên em chỉ nhún vai.
.
Và bởi thế nên tình thành ảo mộng,
Em kiêu sa và tôi được thất tình.
Thơ từ đó muôn trùng như nước lũ
Lời yêu em tôi rống giữa điêu linh.
.
Thơ thành sách, tôi hoá thành thi sĩ,
Tuổi hai mươi chân cẳng cứ phiêu bồng.
Em hàm tiếu tôi hồn xiêu phách lạc,
Buổi theo chồng tôi méo mặt đứng trông.
.
Bốn mươi năm đời qua như núi lở,
Tạ ơn người khơi dậy một tài hoa.
Tạ ơn mộng đã cho tôi vào mộng,
Tạ ơn đời đã rẽ lối hai ta.
.
Hạ 2013
Tuấn Kiệt Bùi